“Tôi nhớ ngày đó là trước một trận đấu, chúng tôi tập hợp tại phòng thay đồ để nghe chỉ thị từ Mister Carlo. Rất nhiều chi tiết đã được đưa ra cụ thể và tỉ mỉ.
Cho đến đoạn các tình huống cố định, ông nghiêm nghị: ‘Tôi phân công thế này, cậu Dinho sẽ thực hiện đá phạt bên cánh phải, cậu Andrea (Pirlo) bên cánh trái. David (Beckham) và Dinho sẽ nhận nhiệm vụ ở rìa vòng cấm nữa nhé. Andrea thì sở trường tầm 25 đến 30 mét nên cũng thực hiện mấy pha kiểu vậy luôn. Tất cả đã rõ chưa?’
Chúng tôi bắt đầu nhìn nhau và ngầm hiểu ý. Trò đùa được bắt đầu. Andrea mở màn: ‘Thưa ông, tôi chẳng hiểu gì cả.’ Lần này tông giọng của Don Carlo không còn nhẹ nhàng nữa, mà đầy khẩn trương và dứt khoát: ‘Dinho bên phải, cậu bên trái. David và Dinho rìa vòng cấm. Cậu thì kiêm luôn khoản 25 đến 30 mét nữa. Ok chưa?’
Tất cả anh em nhìn nhau và tủm tỉm. Có vẻ Mister đã hơi gắt rồi đây. Rồi đã thế tới bến luôn. Seedorf đã chọc thủng tổ ong bằng câu chốt: ‘Ơ thế còn tôi thì sao, tôi không thực hiện mấy quả ngoài vòng cấm à Mister?’ Bùm.
Ancelotti nổi cơn tam bành, ông ném hết mọi thứ lên trên và hét lớn: ‘Chúng mày muốn làm cái quần què gì thì làm, tao sẽ đi rửa mặt, chả hiểu chúng mày nói cái khỉ gió gì nữa. Chúng mày không những đông mà còn vô cùng khốn nạn.’
Những trò đùa như thế diễn ra như cơm bữa dưới thời Carlo, khẳng định một điều rằng tập thể chúng tôi luôn đoàn kết tuyệt đối. Điều đáng tiếc là không nhiều danh hiệu đến vào những năm đó. Đội bóng có sự góp mặt của toàn các hảo thủ, nhưng con xoay của bóng đá là không ngừng nghỉ. Chúng tôi cũng nằm trong quy luật đó. Chẳng có gì là vĩnh cửu cả.”